Cuộc Chia Tay của Đặng Lê Nguyên Vũ và Lê Hoàng Diệp Thảo – Một đối thoại linh hồn trong thời đại mới

-

Trong chiều sâu lịch sử Việt, huyền thoại Lạc Long Quân – Âu Cơ là câu chuyện tình vượt thời gian. Họ yêu nhau, sinh ra một bọc trăm trứng, rồi chia tay không vì thù hận, mà vì tiếng gọi khác nhau của định mệnh. Một người đi về biển, một người ở lại núi rừng, nhưng cả hai vẫn cùng chung một gốc rễ, cùng giữ gìn cho con cháu sự hòa hợp. Đó là một cuộc chia tay thiêng liêng, bởi nó không khép lại tình yêu, mà mở ra một tầm nhìn lớn hơn cho dân tộc.

Khi đặt bên cạnh câu chuyện của ông Đặng Lê Nguyên Vũ và bà Lê Hoàng Diệp Thảo, ta như thấy lại một bản vọng âm của huyền thoại ấy, nhưng trong một thế giới đầy biến động và nhiều tầng thử thách. Họ đã từng đến với nhau bằng tình yêu và khát vọng, cùng khởi dựng Trung Nguyên như một biểu tượng về tinh thần Việt Nam dám vươn ra toàn cầu. Những năm tháng ấy không chỉ là xây dựng sự nghiệp, mà còn là quá trình hai linh hồn nâng đỡ nhau, cùng nhau thắp sáng một giấc mơ vượt khỏi giới hạn đời thường.

Nhưng rồi, có một ngày, sau 22 năm chung sống và xây dựng cơ ngơi Tập đoàn cafe Trung Nguyên 8.000 tỷ, tiếng gọi bên trong của mỗi người không còn hòa nhịp. Với ông Vũ, đó là hành trình vượt lên trên cả kinh doanh, chạm tới biên giới của tâm linh và ý thức – nơi ông chọn “thiền”, chọn “ngộ”, chọn nói về sứ mệnh của quốc gia và con người. Với bà Thảo, đó là trách nhiệm giữ gìn mái ấm, nuôi dạy con cái, bảo vệ thành quả bằng sự thực tế và cẩn trọng. Một người hướng vào cõi sâu thẳm của tinh thần, một người níu giữ những gì cụ thể của đời sống. Hai con đường ấy, vốn không sai, nhưng khó mà đi cùng nhau đến cuối.

Sự kiện họ chia tay đã được xã hội nhìn thấy qua những phiên tòa, những lời lẽ công khai. Nhưng nếu lắng nghe bằng trái tim, ta sẽ cảm nhận được một lớp sâu hơn: đó là nỗi đau của hai linh hồn từng đồng hành, nhưng giờ buộc phải xa rời để đi trọn con đường của mình. Bên ngoài là tranh chấp, bên trong vẫn còn một tình yêu chưa bao giờ tắt, chỉ là không tìm được cách hóa thân thành sự tôn trọng trọn vẹn.

Những người như ông Vũ, khi vượt qua ranh giới của đời sống thường nhật để bước vào một miền khác – miền của thức tỉnh và sứ mệnh – thường mang trong mình một đơn độc sâu thẳm. Bởi sự thật tâm linh không phải lúc nào cũng được chia sẻ, và người ở bên cạnh đôi khi không thể hiểu. Chính nơi đây, câu chuyện của họ trở thành bài học cho tất cả chúng ta: khi một người trong cuộc tình đi nhanh hơn, xa hơn, vào vùng đất của tinh thần, sự chia tay gần như là điều không tránh khỏi.

Nhưng thay vì nhìn nó như bi kịch, ta có thể nhìn như một tiến trình linh hồn. Ông Vũ và bà Thảo đến với nhau để cùng học, cùng xây dựng, cùng trao cho nhau những gì cần trao. Rồi khi bài học đã xong, con đường buộc phải rẽ nhánh. Đó không phải là thất bại, mà là sự hoàn tất. Họ đã đi hết phần hành trình chung, để mỗi người tiếp tục hành trình riêng của mình – một người giữ gìn, một người khai mở.

Có thể, nếu một ngày nào đó chúng ta đủ tĩnh lặng, ta sẽ thấy câu chuyện của họ không chỉ là một vụ ly hôn đình đám, mà là một tấm gương phản chiếu cho thời đại này. Một thời đại mà vật chất và tinh thần, gia đình và sứ mệnh, yêu thương và tự do… chưa tìm được sự cân bằng trọn vẹn. Và chính vì vậy, họ – dù vô tình hay hữu ý – đã để lại cho xã hội một câu hỏi lớn: Làm sao để tình yêu có thể đi cùng sứ mệnh? Làm sao để chia tay không trở thành tổn thương, mà trở thành minh triết?

Trích Kinh Dịch
“Cùng tắc biến, biến tắc thông, thông tắc cửu.”
(Nghĩa: Khi sự việc đến cùng cực thì sẽ thay đổi, thay đổi thì sẽ thông suốt, thông suốt thì bền lâu.)

Có thể nói, họ là Lạc Long Quân và Âu Cơ của thời hiện đại – chỉ khác rằng, huyền thoại hôm nay còn dang dở. Nhưng trong sự dang dở ấy, ta thấy bóng dáng của một hành trình lớn hơn: hành trình mà cả dân tộc cũng đang đi – đi tìm sự hòa hợp giữa tâm linh và đời sống, giữa khát vọng và yêu thương.

Share this article

Recent posts

Popular categories

Recent comments