Tình yêu và Entropy – Khi sự giãn nở buộc hai linh hồn tách rời

-

Nếu bài trước, chúng ta nhìn câu chuyện Đặng Lê Nguyên Vũ và Lê Hoàng Diệp Thảo như một phiên bản hiện đại của Lạc Long Quân – Âu Cơ, thì hôm nay, ta thử soi chiếu nó qua một lăng kính khác: lăng kính của lượng tử và entropy.

Trong vật lý lượng tử, hai hạt có thể bước vào trạng thái vướng víu lượng tử (quantum entanglement) – nghĩa là chúng chia sẻ cùng một nhịp đập, cùng một trường thông tin, bất kể khoảng cách. Khi ấy, hệ thống gần như có entropy thấp: mọi thứ trật tự, liên kết chặt chẽ. Đó chính là hình ảnh của một tình yêu trọn vẹn, một sự đồng điệu sâu sắc như thời khởi đầu của Trung Nguyên.

Nhưng vũ trụ có một quy luật không đổi: mọi hệ kín đều tiến về trạng thái entropy cao hơn. Khi một kết nối bị giãn nở, chịu tác động từ môi trường, sự vướng víu tan dần. Thay vì đồng pha, hai hạt bắt đầu dao động theo nhịp riêng. Trong tình yêu cũng vậy: càng đi qua năm tháng, càng nhiều tác động từ đời sống, từ lý tưởng, từ sứ mệnh cá nhân, thì entropy trong mối quan hệ càng tăng. Và khi hỗn loạn vượt ngưỡng, sự tách rời gần như là tất yếu – không phải vì tình yêu đã biến mất, mà vì vũ trụ cần một trạng thái cân bằng mới.

Đó chính là điều đã xảy ra với Vũ và Thảo. Một người hướng vào miền tâm linh, nơi chân lý và sứ mệnh quốc gia vang lên như tiếng gọi. Một người giữ lấy thực tại cụ thể – gia đình, con cái, sự nghiệp. Hai tần số ấy dần trở nên bất tương thích. Và khi entropy lên cao, mối liên kết lượng tử ban đầu không thể giữ. Họ buộc phải tách ra, để mỗi người tìm lấy trật tự mới cho riêng mình.

Nhìn bằng con mắt đời thường, ta thấy tranh chấp, kiện tụng, đau lòng. Nhưng nhìn bằng con mắt lượng tử, ta thấy một định luật tự nhiên: mọi kết nối chỉ có thể duy trì khi còn chung một nhịp dao động. Khi không còn, chia tay là cách để mỗi linh hồn tiếp tục tiến hóa.

Điều này đưa đến một câu hỏi sâu hơn cho tất cả chúng ta:

  • Liệu có cách nào để giữ cho entropy trong tình yêu không tăng quá nhanh?
  • Liệu tình yêu có thể duy trì sự đồng bộ khi mỗi cá thể ngày càng giãn nở theo hành trình riêng?

Có lẽ, câu trả lời không nằm ở việc ngăn entropy tăng – bởi đó là quy luật vũ trụ. Mà là học cách chuyển hóa hỗn loạn thành một dạng kết nối mới. Như Lạc Long Quân và Âu Cơ từng làm – dù chia tay, nhưng vẫn cùng giữ một mối dây linh hồn, để con cháu muôn đời vẫn có chung một gốc rễ.

Câu chuyện Vũ – Thảo vì thế không chỉ là chuyện tình riêng, mà còn là phép ẩn dụ cho thời đại này: một thời đại mà con người phải học cách sống với entropy – học cách buông tay khi không còn đồng điệu, và học cách tôn trọng nhau ngay cả trong chia ly. Bởi lẽ, tình yêu – dù ở dạng nào – vẫn luôn là năng lượng nền tảng giúp vũ trụ tiến hóa.

Share this article

Recent posts

Popular categories

Recent comments